2 tiền vệ Cesc Fabregas và Santi Cazorla đã có cuộc phỏng
vấn với tờ Deportes của Tây Ban Nha, sau đây là một số ghi nhận.
[Việc di chuyển tới sân tập/học viện]
Cesc: “Thị trấn nơi tôi ở khá xa sân tập, họ đón tôi từ
trường học trên một chiếc taxi khi tôi còn ở Barca và sau đó đưa chúng tôi về
nhà khi kết thúc buổi tập.”
Santi: “Bố mẹ tôi thường đưa tôi đi, tùy vào giờ làm việc
mỗi người và thường là bố nhiều hơn là mẹ. Ông ấy luôn là người động viên tôi
tiến theo con đường bóng đá chuyên nghiệp. Ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Cesc: “Bố mẹ tôi không bao giờ can thiệp vào những gì tôi
muốn làm, những giây phút tồi tệ nhất họ luôn có mặt để động viên tôi. Họ luôn
tin tưởng và ủng hộ tôi nhưng chưa bao giờ gây áp lực và ép buộc tôi làm điều
gì.”
[Chiếc áo trong trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên]
Cesc: “Tôi đã giữ cẩn thận chiếc áo trong lần ra sân đầu
tiên của tôi cho Arsenal sau khi tôi chính thức là một cầu thủ chuyên nghiệp
với số áo 57 và tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Tôi cũng còn giữ chiếc áo trong
lần đầu tiên khoác áo ĐTQG Tây Ban Nha, một chiếc áo trắng với số 8 khi chúng
tôi đối đầu với Bờ Biển Ngà tại Valladolid.”
Santi: “Tôi cũng còn giữ những chiếc áo của mình. Chiếc áo
của Villareal khi chúng tôi đối đầu với Deportivo với số áo 41. Chiếc áo tôi
mặc trong trận đấu cùng ĐTQG Tây Ban Nha tại Huelva
cũng là một chiếc áo dặc biệt đối với tôi, trận đấu ấy chúng tôi đã giành thắng
lợi trước Peru.
Tôi đã giữ những chiếc áo ở các trận đấu mà tôi ghi được bàn thắng, cũng có thể
đổi áo với cầu thủ đội bạn để có thể nhớ lại các trận đấu ấy khi tôi nhìn vào
những chiếc áo.”
Cesc: “Tôi cũng vậy, tôi cũng đã có một chiếc áo rất đẹp của chính Santi khi anh ấy còn chơi cho Villareal, tôi đang bảo vệ nó rất cẩn thận
đấy (cười).”
[Về bóng đá chuyên nghiệp]
Cesc: “Khi tôi ra sân lần đầu tiên cho đội 1 Arsenal lúc 16
tuổi, bạn muốn thi đấu với tất cả trái tim của mình. Thật lòng mà nói, trong
mùa giải đầu tiên ở đội 1, nếu bạn nghiêm túc trong thi đấu và mọi chuyện diễn
ra suôn sẻ, bạn biết mình có thể tiến theo con đường bóng đá chuyên nghiệp.”
Santi: “Bạn sẽ tin điều đó khi bạn đạt tới một đẳng cấp cao,
không khó để có niềm tin rằng bạn sẽ tiến theo con đường chuyên nghiệp. Khi bạn
chơi cho đội 1 thì sau 1-2 năm, giống như Cesc nói, bạn có thể thấy mình đã ở
một đẳng cấp khác và đã đạt được ước mơ nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.”
[HLV/người thầy đầu tiên]
Cesc: “Vâng, người thầy/HLV đầu tiên của tôi chính là bố
tôi. Ông biết tôi yêu bóng đá và dành rất nhiều thời gian chơi bóng cùng tôi.
Chúng tôi thậm chí đã lập ra một đội bóng futsal nhỏ khởi điểm với các cầu thủ
là tôi và những người bạn của tôi.”
Santi: “Ở tuổi đó, các HLV thường cố gắng áp đặt những
phương pháp dạy bóng đá của họ cho bạn nhưng chủ yếu chúng tôi chỉ xem đó như
một niềm vui khi chơi bóng và cũng cố gắng hiểu được các HLV muốn bạn làm gì.”
Cesc: “Đó là một niềm vui nhưng khi nghiêm túc học hỏi, hãy
làm tất cả những gì có thể và luôn tin vào bản thân, luôn cố gắng hoàn thiện
mình và cũng đừng quên tận hưởng nó. Cuối cùng những người với tài năng vượt
trội sẽ làm được điều họ muốn. Các HLV sẽ chọn ra những người xuất sắc nhất và
chúng tôi buộc phải chú ý tới những gì HLV nói với chúng tôi, những gì bố mẹ
khuyên chúng tôi để có thể đạt được thành công.”
Santi: “Trong quá trình lớn lên, bạn có cơ hội để làm những
điều mình muốn một cách nghiêm túc, bạn có thời gian để theo đuổi ước mơ của
mình và cố gắng đạt được mục tiêu đã đề ra. Tuy nhiên khi còn quá bé, lời
khuyên duy nhất của tôi là hãy xem nó như một niềm vui, làm những gì bạn muốn
và trong tương lai bạn có thể ngồi lại để xem điều gì là phù hợp nhất với mình.”
[Áp lực ở đội trẻ]
Cesc: “Tôi còn nhớ khi thực hiện một quả penalty cho đội trẻ
của Barca khi chúng tôi có trận derby với Espanyol. Tôi cảm thấy được áp lực dù
lúc đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ.”
Santi: “Giống như Cesc nói, khi bạn đạt tới một đẳng cấp
nhất định lúc còn bé, bạn sẽ luôn cảm thấy áp lực đè nặng lên mình cho dù không
ra sân thi đấu nhiều như ở cấp độ chuyên nghiệp.”
[Những khoảnh khắc bóng đá đặc biệt]
Santi: “Tôi còn nhớ loạt sút penalty tại Euro, những cảm xúc
chúng tôi đã trải nghiệm ở thời khắc đó và tôi cảm thấy thật may mắn khi là một
phần trong giây phút đó.”
Cesc: “Khi tôi chuyền bóng cho Andres ghi bàn trong trận
chung kết World Cup, đó chắc chắn là khoảnh khắc đặc biệt nhất với tôi. Tôi đã
không có một giải đấu tốt cho đnế thời khắc đó và những giây phút đó chắc chắc
là rất quan trọng trong lịch sử bóng đá Tây Ban Nha. Với tôi, đó là một cảm
giác hài lòng và nhẹ nhõm. Và giống như Santi nói, loạt penalty trong trận tứ
kết với Italia là một khoảnh khắc đầy căng thẳng. Cuối cùng, chúng tôi đã vỡ òa
trong hạnh phúc khi lọt được vào bán kết. Với niềm tin vào bản thân, cuối cùng
chúng tôi đã giành được chức vô địch.”